Dọn đường và sửa đường cho Chúa đến

05-12-2014 Chức năng bình luận bị tắt ở Dọn đường và sửa đường cho Chúa đến by

Chúa Nhật II Mùa Vọng B

Chúa Nhật trước, chúng ta được Chúa nhắc nhở: Hãy tỉnh thức. Nhưng khi thức rồi thì không chỉ ngồi đó, mà cần phải bắt tay vào việc. Và Chúa nhật này, Chúa tiếp tục nói chúng ta biết phải làm gì: “Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi.” Đường mà gồ ghề nhiều ụ nhiều hố quá, ngoằn nghoèo phức tạp quá thì làm sao Chúa đến nhà ta cho được?

Một trong những vấn đề quan trọng và thiết yếu để kinh tế của một quốc gia phát triển thịnh vượng là vấn đề giao thông đi lại, mà trong đó không thể không kể đến các con đường. Phải có đường sá tốt thì mới thuận lợi cho việc thông thương buôn bán. Chất lượng cầu đường mà xấu thì còn có ai muốn đi lại giao dịch làm ăn kinh tế nữa, cũng chẳng ai thèm đầu tư thương mại vào nơi mà phải mất quá nhiều thời gian, tiền bạc, công sức vào vấn đề vận chuyển! Thì cũng vậy, trời mới đất mới có thể xuất hiện hay không, vương quốc Thiên Chúa có phát triển thịnh đạt hay không cũng là do mỗi công dân Kitô hữu chúng ta có biết chăm lo xây dựng hệ thống đường dẫn vào trái tim mình được thông thoáng và sạch đẹp hay không thôi. Chúa có đến được với ta hay không cũng là tuỳ thuộc vào việc chúng ta có thực sự muốn và chuẩn bị đón tiếp Chúa hay không, chứ phần Chúa thì Người luôn khao khát muốn đến và ở lại với chúng ta. Chúng ta đóng kín cửa tâm hồn mình, chúng ta để cho lòng mình còn ngổn ngang biết bao tội lỗi và tật xấu, tâm hồn chúng ta còn còn nhiều đồi núi gập ghềnh và hố sâu ngăn cách, thì thử hỏi làm sao Chúa đến với ta cho được?

Trước hết là dọn đường. Dọn đường cho Chúa là chúng ta phải dọn cho sạch hết những rác rưởi của tội lỗi bản thân, lấp đầy những ổ gà, ổ voi của những chia rẽ và cách biệt. Rất nhiều khi trong cuộc sống, có thể hoặc vô tình hoặc cố ý, chúng ta đã tạo ra một hố sâu cách biệt giữa ta với những người xung quanh. Hố sâu ấy có thể là do chính mình tự đào hoặc do người khác đào và ta cứ để yên đó. Vì một lời nói hay hành động nào đó mà ta cảm thấy bị tổn thương và từ đó ta tự tạo hố sâu ngăn cách giữa mình với người khác. Con người chúng ta thường hay có xu hướng diễn dịch rất tiêu cực về nhau. Có thể tha nhân không có ý gì xấu, nhưng ta cứ nghĩ là họ tệ, đơn giản là vì họ không đáp ứng được những gì ta mong đợi, và ta quên không nhìn lại bản thân mình, cũng đầy những bất toàn tội lỗi đấy thôi! Ta cảm thấy mệt mỏi và chán chường, không còn thiết tha để tiếp tục vươn ra với người khác. Và thế là ta cứ bằng lòng với những hố sâu ngăn cách giữa ta với người. Rồi dọn đường cũng là cần phải bạt đi những núi đồi của tính ích kỉ và kiêu căng. Ta chỉ biết lo cho bản thân mình, gia đình mình mà không hề quan tâm đến ai khác. Ta coi những công việc chung của Giáo xứ như là chuyện của ai đâu đó chứ không phải của bản thân ta. Rồi ta tự phụ cho rằng chỉ ta là đúng, ý của ta là hay, ta không chịu nhận lỗi và cũng không chịu tha thứ cho người khác. Rồi còn có cả những hố sâu của tính tham lam và đam mê trần tục nữa.

Cùng với việc dọn đường thì chúng ta cũng cần phải sửa đường cho ngay thẳng. Nhiều khi con đường dẫn vào tâm hồn ta quá vòng vo uốn khúc bởi những dối gian lừa lọc. Chúng ta sống không thành thật với nhau. “Bằng mặt chứ không bằng lòng”. Rồi ngay cả tương quan với Chúa, chúng ta cũng không thành thật nốt. Ta vẫn mang tiếng có đạo, mang danh là Kitô hữu, vẫn đi Nhà thờ mỗi Chúa Nhật, nhưng cách sống của ta không hề cho thấy ta là con cái Thiên Chúa: ta vẫn cứ sống như một người ngoại đạo, thậm chí còn tệ hơn: ăn gian nói dối, gian dâm ngoại tình, ghen tuông ganh tị, cờ bạc rượu chè, v.v… Như vậy là ta chưa sống thật với Chúa, với chính mình và với tha nhân. Rồi ta cố quanh co để trốn tránh trách nhiệm và biện minh cho chính mình, biện minh cho những tật xấu và sai lỗi của mình. Và còn nhiều những sự quanh co, không ngay thẳng khác trong tâm hồn ta mà chỉ Chúa biết và bản thân ta biết mà thôi. Vậy, không ai khác mà chính chúng ta phải sửa lại cho thẳng tất cả những đoạn đường quanh co đó.

Tóm lại, như xưa dân chúng đã vào hoang mạc để nghe ông Gioan Tẩy giả rao giảng, kêu gọi sám hối và lãnh nhận phép rửa, thì Lời Chúa trong Chúa Nhật thứ II mùa Vọng hôm nay kêu gọi chúng ta hãy đi vào hoang mạc của cõi lòng mình, để nhận ra đâu là những rác rến mà chúng ta cần quét dọn, đâu là những núi đồi mà chúng ta phải san bằng, đâu là những hố sâu mà chúng ta cần phủ lấp, và đâu là những quanh co mà chúng ta cần điều chỉnh cho thẳng ngay. Có như thế thì con đường dẫn vào tâm hồn ta mới thực sự sẵn sàng đón tiếp Chúa. Chúng ta tiếp tục Thánh Lễ với tâm tình cầu nguyện cho nhau, để mỗi chúng ta, với ơn Chúa trợ giúp, mau mắn dọn đường và sửa đường cho Chúa ngự đến không phải chỉ trong Ngày Lễ Giáng sinh năm nay mà còn trong tất cả mọi ngày sống của chúng ta, bắt đầu từ hôm nay và mãi cho đến lúc ngày tận tháng cùng.

Pt. Vui Chứng Nhân

About the author

The author didnt add any Information to his profile yet

Bản quyền © 2012 | www.giaoxukesat.com
ĐỊA CHỈ: SỐ 1/2 - KHU PHỐ 3 - PHƯỜNG TÂN BIÊN - BIÊN HOÀ - ĐỒNG NAI

Giáo Xứ Kẻ Sặt

FREE
VIEW