Đức Giáo Hoàng Phanxicô nói chuyện với các Chủng sinh và các Tập sinh
Đây là bản dịch diễn từ của Đức Thánh Cha Phanxicô gởi đến những người tham dự cuộc gặp gỡ hôm thứ bảy với các chủng sinh, các tập sinh và những người trẻ trên con đường ơn gọi tham gia cuộc hành hương Năm Đức Tin với chủ đề "Con tín thác vào Chúa".
Chào các bạn!
Tôi đã hỏi Đức Tổng Giám Mục Fisichella rằng liệu các bạn có hiểu tiếng Ý hay không và được ngài cho hay tất cả các bạn đã có bản dịch. Vì thế tôi thấy được an tâm phần nào.
Tôi xin cám ơn Đức Tổng Giám Mục Fisichella vì những lời ngài và tôi cũng cám ơn ngài về những việc ngài làm: ngài đã làm việc hết sức mình không chỉ về việc này nhưng còn về tất cả những việc ngài đã và sẽ làm trong Năm Đức Tin. Cám ơn cha rất nhiều! Tuy nhiên, Đức Tổng Giám Mục Fisichella đã nói một từ, và tôi không biết có đúng hay không, nhưng tôi chọn lấy: ngài nói rằng tất cả các bạn mong ước được dâng đời mình cho Đức Kitô mãi mãi! Giờ đây các bạn vỗ tay, ăn mừng, bởi đây là thời gian hôn lễ… Tuy nhiên, khi tuần trăng mật qua rồi, điều gì xảy ra? Tôi đã nghe một chủng sinh, một chủng sinh tốt lành nói rằng anh muốn phục vụ Đức Kitô, nhưng chỉ 10 năm thôi, và rồi anh sẽ nghĩ đến việc bắt đầu một cuộc sống khác… Thật nguy hiểm! Tuy tạm thời, nhưng điều này thật nguy hiểm bởi vì ta không đánh cược đời mình một lần cho tất cả. Tôi kết hôn chừng nào còn yêu; tôi sẽ là một nữ tu nhưng chỉ trong một "thời gian ngắn" thôi, trong "một khoảng thời gian nào đó" và tôi sẽ tính tiếp; tôi sẽ là một chủng sinh để trở thành linh mục, nhưng tôi không biết câu chuyện sẽ kết thúc thế nào. Thế này thì không phải với Đức Giêsu! Tôi sẽ không trách cứ các bạn, tôi trách cứ cái văn hóa tạm thời đang nện xuống tất cả chúng ta, bởi nó không làm cho chúng ta nên tốt đẹp: bởi vì đưa ra một lựa chọn dứt khoát ngày nay thật là khó. Thời của tôi thì dễ hơn, bởi nền văn hóa ủng hộ một sự lựa chọn dứt khoát, dù là đời sống hôn nhân, hay đời sống dâng hiến hoặc linh mục. Tuy nhiên, trong thời đại này việc đưa ra một quyết định dứt khoát thật không hề dễ dàng. Chúng ta là những nạn nhân của nền văn hóa tạm thời này. Tôi muốn các bạn nghĩ về việc học biết đóng cánh cửa của căn phòng nội tâm từ phía bên trong. Một lần nọ có một linh mục, một linh mục tốt lành, ngài không cảm thấy mình là một linh mục tốt lành bởi vì ngài khiêm tốn, ngài cảm thấy mình là một người tội lỗi và ngài đã cầu nguyện nhiều với Đức Mẹ, ngài và nói với Mẹ thế này – tôi sẽ nói bằng tiếng Tây Ban Nha bởi vì nó là một bài thơ hay:
"Mẹ ơi, chiều nay con chân thành khấn hứa
Nhưng để phòng hờ, đừng quên để chìa khóa bên ngoài."
Nhưng điều này được thốt lên khi luôn nghĩ đến tình yêu đối với Đức Trinh nữ. điều này được nói với Đức Bà của chúng ta. Tuy nhiên, khi ai đó luôn để cái chìa khóa bên ngoài, phòng khi có điều gì bất trắc… như thế thì không đúng. Chúng ta phải học cách đóng cửa từ bên trong! Và nếu tôi không chắc chắn điều gì, tôi phải suy nghĩ, phải dành thời gian, và khi cảm thấy bảo đảm trong Đức Giêsu rồi, dĩ nhiên, bởi không ai được bảo đảm nếu thiếu Đức Giêsu. Khi tôi cảm thấy bảo đảm, tôi đóng cánh cửa. Các bạn có hiểu điều này không? Văn hóa tạm thời nghĩa là gì?
Khi tôi vào đây, tôi đã nhìn qua những điều tôi đã viết. Tôi muốn nói với các bạn một từ, và từ đó là niềm vui. Bất cứ nơi nào có những con người tận hiến, những chủng sinh, những nam nữ tu sĩ, những người trẻ, nơi đó có niềm vui, nơi đó luôn có niềm vui. Đó là niềm vui của sự tươi trẻ; đó là niềm vui khi đi theo Đức Giêsu; niềm vui mà Chúa Thánh Thần ban cho chúng ta, chứ không phải niềm vui của thế gian. Có niềm vui. Nhưng niềm vui sinh ra từ đâu? Nó được sinh ra… Dù thế nào đi nữa, vào tối thứ Bảy, tôi sẽ về nhà và sẽ khiêu vũ với những người bạn cũ của mình. Phải chăng niềm vui sinh ra từ đây, niềm vui của một chủng sinh, chẳng hạn, phải hay là không?
Một số người sẽ nói: niềm vui được sinh ra từ những thứ người ta có, và như vậy, người ta tìm kiếm mẫu điện thoại thông minh mới nhất, loại xe scooter nhanh nhất, chiếc xe hơi lôi cuốn sự chú ý… Nhưng tôi nói cho các bạn hay, tôi cảm thấy buồn khi thấy một linh mục hay một nữ tu đi chiếc xe hơi đời mới nhất: nhưng không thể như thế được! Các bạn đang nghĩ thế này: nhưng, thưa cha, chẳng lẽ bây giờ chúng con phải đi xe đạp sao? Xe đạp cũng tốt! Đức ông Alfred đi xe đạp, ngài đi bằng chiếc xe đạp của ngài. Tôi nghĩ một chiếc xe hơi cũng cần thiết, bởi vì có nhiều việc cần làm nơi này nơi kia, nhưng hãy chọn một chiếc xe đạp giản dị hơn. Và nếu các bạn thích một chiếc xe xinh xắn, hãy nghĩ đến biết bao trẻ em đang chết đói, hãy nghĩ đến điều này thôi. Niềm vui không được sinh ra, cũng không đến từ những thứ người ta có!
Người khác nói: niềm vui đến từ những kinh nghiệm tột độ nhất: cảm giác rung động của những cảm xúc mạnh mẽ nhất; người trẻ thích những cảm xúc mạnh, quả thực họ thích như thế! Những người khác nữa thì nghĩ rằng: niềm vui đến từ việc ăn mặc thời trang hơn, từ việc vui chơi giải trí ở những địa điểm thời thượng nhất – nhưng khi nói điều này tôi không có ý nói rằng các nữ tu đi đến những nơi như vậy, tôi nói điều này về những người trẻ nói chung. Những người khác nữa nói niềm vui đến từ sự thành công chiếm được con trai này, con gái kia, có lẽ là đi từ đứa này đến đứa khác. Đó chính là sự bấp bênh của tình yêu, điều này vốn không bảo đảm; nó là một "thử nghiệm" tình yêu. Và chúng ta có thể nói nhiều thêm nữa… Các bạn cũng đang tiếp xúc với thực tại này mà các bạn không thể phớt lờ.
Chúng ta biết rằng tất cả những điều này có thể thoả mãn một khát vọng, có thể tạo ra những cảm xúc, nhưng rốt cuộc đó là niềm vui luôn hời hợt, nó không đi sâu hơn nữa, đó không phải là một niềm vui sâu xa: đó là một lúc say đắm không đem lại cho chúng ta hạnh phúc đích thực. Niềm vui không phải là một lúc say đắm, nó là một thứ gì khác!
Niềm vui đích thực không đến từ sự vật, từ việc "có", không! Nó sinh ra từ việc gặp gỡ, từ mối liên hệ với người khác. Nó đến từ cảm giác được chấp nhận, được thấu hiểu, được yêu thương và từ sự chấp nhận, sự thấu hiểu và tình yêu này, và không phải bởi vì sự hứng thú trong một lúc, nhưng vì thứ khác, thứ khác ở đây là một người. Niềm vui được sinh ra từ sự nhưng không của một cuộc gặp gỡ! Và từ việc lắng nghe lời này: "bạn thật quan trọng đối với tôi", không nhất thiết phải được diễn tả bằng lời. Điều đó thật tuyệt vời… và quả thế, chính đây là điều Thiên Chúa làm cho chúng ta hiểu. Khi kêu gọi chúng ta Thiên Chúa nói với chúng ta: "Con thật quan trong đối với cha, cha yêu con, cha tin tưởng nơi con". Đức Giêsu nói điều này với mỗi người trong chúng ta! Niềm vui được sinh ra từ đây, niềm vui của giây phút Đức Giêsu nhìn tôi. Hiểu và cảm nhận được điều này là bí quyết của niềm vui chúng ta. Cảm thấy được Thiên Chúa yêu thương, cảm thấy rằng đối với Người chúng ta không phải là những con số, nhưng là những con người, và cảm thấy rằng chính Người kêu gọi chúng ta. Trở thành linh mục, tu sĩ, trước hết không phải là sự lựa chọn của chúng ta. Tôi không tin tưởng người chủng sinh, người tập sinh nói rằng: "Tôi đã lựa chọn con đường này" Tôi không thích điều này. Điều đó không đúng! Nhưng đó chính là lời đáp trả đối với một tiếng gọi và đối với một tiếng gọi của tình yêu. Tôi nghe thấy điều gì đó trong tôi, làm cho tôi thao thức, và tôi thưa xin vâng. Chúa khiến chúng ta cảm nhận được tình yêu này trong cầu nguyện, nhưng cũng qua rất nhiều dấu chỉ khác mà chúng ta có thể đọc thấy trong cuộc đời chúng ta, qua biết bao nhiêu người mà Người đặt trên đường đi của chúng ta. Niềm vui của sự gặp gỡ với Ngài và tiếng gọi của Ngài không dẫn chúng ta đến chỗ khép kín bản thân nhưng mở lòng chúng ta ra; nó dẫn chúng ta tới việc phục vụ trong Hội Thánh. Thánh Tôma nói: "bonus est diffusivum sui" – đó không phải là thứ tiếng La tinh quá khó! – Sự thiện tự khuếch tán. Và niềm vui cũng tự khuếch tán. Đừng sợ phải diễn tả niềm vui vì đã trả lời tiếng gọi của Chúa, của sự lựa chọn yêu thương và làm chứng cho tin mừng của Ngài qua việc phục vụ Hội Thánh. Và niềm vui, niềm vui đích thực thì dễ lây, nó lây nhiễm, nó khiến chúng ta tiến lên. Trái lại, khi ta gặp gỡ một chủng sinh quá nghiêm nghị, quá buồn, hay một tập sinh như vậy, ta nghĩ: có điều gì đó không ổn! Niềm vui của Chúa bị thiếu vắng, niềm vui dẫn ta đến phục vụ, niềm vui của sự gặp gỡ với Đức Giêsu, nó dẫn ta đến gặp gỡ người khác để loan báo Đức Giêsu. Điều này bị thiếu đi! Chẳng có sự thánh thiện trong sầu não, không hề có! Thánh Têrêxa – mà nhiều người Tây Ban Nha biết rõ – từng nói: "Một vị thánh buồn là một vị thánh đáng buồn!" Ngài không nói quá đâu… Khi ta gặp một chủng sinh, một linh mục, một nữ tu, một tập sinh, với một khuôn mặt buồn thườn thượt, cứ như thể là một cái bao ướt phủ lên cuộc đời, một cái bao nặng nề đã kéo họ xuống…. Có điều gì đó không ổn! Nhưng làm ơn, đừng bao giờ cho chúng tôi những nữ tu, những linh mục với bộ mặt "hạt tiêu ngâm giấm", đừng bao giờ! Nhưng với niềm vui đến từ Đức Giêsu. Hãy nghĩ về điều này: khi niềm vui thiếu vắng nơi một linh mục – tôi nói một linh mục, nhưng với cả chủng sinh nữa – khi niềm vui thiếu vắng nơi một nữ tu, khi họ buồn, bạn có thể nghĩ rằng: "Nhưng người ấy bị tâm thần" Không đâu, đúng là có thể như vậy, có thể lắm chứ. Có khả năng là một số nhỏ bị bệnh. Có thể là như vậy, nhưng nói chung không phải vấn đề tâm thần. Phải chăng đây là vấn đề bất mãn? Phải, đúng thế. Nhưng đâu là nguyên nhân sâu xa của sự thiếu vắng niềm vui này? Đó chính là vấn đề độc thân. Tôi sẽ giải thích. Các bạn, những chủng sinh, những nữ tu, đã dâng hiến tình yêu cho Đức Giêsu, một tình yêu cao cả. Trái tim của các bạn dành cho Đức Giêsu, và điều này dẫn chúng ta đến lời khấn khiết tịnh, lời khấn độc thân. Tuy nhiên, lời khấn khiết tịnh và lời khấn độc thân không chấm dứt lúc khấn, chúng tiếp tục. Đó là một cuộc hành trình đem lại sự trưởng thành, thành người cha mục tử, thành người mẹ mục tử, và khi một linh mục không trở nên người cha đối với cộng đoàn của mình, khi một nữ tu không trở nên người mẹ với tất cả những ai họ cùng làm việc, họ trở nên buồn bã. Đó là vấn đề. Căn cứ vào đó, tôi nói cho các bạn hay: cội rễ của buồn phiền trong đời sống mục vụ thực tế nằm ở chỗ thiếu cái tinh thần của người cha, cái tinh thần của người mẹ, do việc sống đời sống dâng hiến này cách tồi tệ, trong khi lẽ ra phải dẫn chúng ta đến việc sinh hoa kết trái. Chúng ta không thể nghĩ đến những linh mục, những nữ tu mà không sinh hoa kết trái: đây không phải là đạo Công Giáo! đây không phải là đạo Công Giáo! Vẻ đẹp của đời dâng hiến: đó là niềm vui, niềm vui…
Lâm Phương chuyển ý