Nơi hang đá Bêlem
Ở LẠI VỚI NGƯỜI – KỲ 15
Các bạn trẻ thân mến,
Theo lệnh vua liên quan đến việc kiểm tra dân số, tất cả mọi người đều phải trở về nơi quê cha đất tổ để khai tên tuổi của mình. Đôi vợ chồng trẻ Giuse và Maria cũng phải lên đường. Những mệt mỏi vì đường xa bụi đất chưa thôi thì Maria lại đến thời khai hoa mãn nguyệt. Tất cả những quán trọ đều không muốn đón tiếp họ. Thế nên, Giuse đành phải tìm một chuồng súc vật nho nhỏ nhưng cũng tạm chấp nhận được để Maria có thể sinh con. May mắn thay, Thiên Chúa đã an bài cho mẹ tròn con vuông. Một sự sống mới vừa mới được sinh ra. Một con người mới vừa chào đời. Tiếng khóc oa oa của hài nhi là niềm vui và hạnh phúc khôn tả của Maria và Giuse. Hồng ân từ trời đã giáng thế. Lời hứa cứu độ đã đến thời nở nhụy đơm bông. Nỗi trông chờ bấy lâu giờ đã đến, đang nằm trong máng cỏ đây, với tay chân đang ngọ ngậy bũm bĩm, cứ ngỡ như một giấc mơ, cứ ngỡ như Thiên Đường giáng thế.
Giữa đêm kia u tối, một ánh sáng vụt lên chiếu tỏa khắp thinh không, báo hiệu ngày tàn của sự dữ và triều đại của một kỷ nguyên sự sống mới. Giữa cái tĩnh mịch của không gian, bao tiếng ca hát du dương vang dội khắp núi đồi. Các mục đồng vội vã đến viếng thăm. Đàn súc vật vây quanh thở hơi ấm. Maria và Giuse có lẽ chẳng còn để ý gì đến khó khăn đã phải chịu. Trước mắt họ đây là chính Con Thiên Chúa, trong vòng tay họ đây là Đấng Cứu Độ gian trần một bé trai kháu khỉnh đáng yêu. Một Thiên Chúa trỗi vượt trên chín tầng trời cao, nay đã hạ cố trong hình hài một trẻ thơ, mắt lim dim ngủ trong tiếng à ơi của mẹ, thỉnh thoảng có chút giật mình vì giá lạnh trời đông. Một huyền nhiệm thật cao vời, thật tuyệt diệu! Vâng, Thiên Chúa đã đến rồi đây, Ngài đã hiện hiện ở nơi này rồi đây!
Việc một Thiên Chúa toàn năng chọn lựa hai con người nhỏ bé và nghèo hèn làm bố và mẹ mình đã là một chuyện khó hiểu. Nay, Ngài lại chọn cho mình một chốn sinh ra không như những gì một Đấng Quân Vương cần phải có. Nếu không phải là nơi lâu đài lộng lẫy nguy nga thì ít ra cũng phải là một căn phòng ấm áp chứ. Sao lại là một chuồng súc vật hôi tanh? Sao Ngài lại có thể biến mình thành một nhân vật nhỏ bé và tầm thường đến thế, khi Ngài đích thực là Chúa Tể của muôn loài. Ngài vốn là một Đấng Cao Cả siêu vượt không gian và thời gian, sao lại tự khuôn mình trong hình hài nhỏ nhắn này, cũng biết khóc, biết đói, biết lạnh, cũng cần một giấc ngủ, một vòng tay ấm áp của mẹ và sự che chở của cha? Vị trí của Ngài là cõi trời cao thẳm, nơi các Thiên Sứ phải phủ phục tôn thờ, sao lại trở nên đồng bạn với những mục đồng thấp kém và vô danh, làm con một đôi vợ chồng nghèo đến nỗi không tìm được một quán trọ để tránh rét tránh mưa? Vinh hạnh gì đâu chuyện bị người ta xua đuổi, bị người ta ruồng rẫy khi mình đến và chịu biết bao nhiêu lầm than là vì họ. Nhưng tất cả những điều ấy là thánh ý của Chúa, một thánh ý hết sức nhiệm mầu và khó tả, xuất phát từ tình yêu trời bể của Ngài.
Các bạn trẻ thân mến,
Thiên Chúa đã đến đây rồi. Ngài không còn xa lạ với chúng ta nữa. Ngài không còn là một Thiên Chúa ở đâu đó xa lắc trên không trung nhưng đã trở nên một con người, có hình hài tay chân như bao người khác. Ngài đã bỏ hết mọi sự để xuống trần gian và xuống nơi sâu thẳm nhất, nơi trú ngụ của những người nghèo, những người vô danh tiểu tốt, những người thấp bé cơ cực. Ngài không đứng bên ngoài cuộc đời ta để thi ân giáng phúc như kiểu thương hại. Ngài đã đến gần ta, để ta có thể đụng chạm Ngài, ôm Ngài trong vòng tay, hát cho Ngài nghe bài ca du dương ấm áp. Một Thiên Chúa vô hình đã tự biến mình trở nên hữu hình với cái tên Giêsu, thật gần gũi.
Nếu Giêsu đã chấp nhận tất cả để đến tận nơi rốt cùng của xã hội, có điều gì bất trắc trong lòng bạn mà Giêsu tránh né. Nếu Giêsu đã không chối bỏ cảnh bị xua đuổi, bị loại trừ chỉ vì bạn, thì có điều chi khó khăn từ nơi bạn mà Ngài không muốn sẻ chia. Giêsu đến thế gian không phải để hưởng vinh hoa phú quý, không phải để tìm kiếm những người đức cao vọng trọng để làm quen. Ngài đến là vì những con người nhỏ bé như chúng ta. Ngài đến là vì Ngài biết ta đang quay quắc trong một mớ những lộn xộn của cuộc sống và Ngài muốn chia sẻ chúng với ta. Vậy thì có điều gì khiến bạn còn ngại ngùng khi đến với Giêsu?
Vâng, Thiên Chúa luôn ở cùng chúng ta, không phải như một bóng ma ám ảnh, nhưng như một con người cụ thể và biết cảm thông. Bạn có cảm nghiệm được điều đó không? Bạn có hạnh phúc khi biết rằng chính vì bản thân mình, mà Ngôi Hai Thiên Chúa đã chẳng từ điều chi, kể cả ngôi báu, để đến đồng lao cộng khổ với mình không? Ta hãy cùng đến hang đá Bêlem để chiêm ngắm Ngài nhé.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ, RadioVaticana 26.12.2013